Lần khiến bố mẹ tự hào: bất ngờ là nhờ… té đau

Table of Contents

Mục lục

Hồi nhỏ, mình hay nghĩ bố mẹ sẽ tự hào về mình khi mình làm được chuyện to lớn gì đó: đỗ thủ khoa đại học, làm sếp to, mua nhà Sài Gòn… Mình còn tưởng tượng cảnh bố mình hút điếu thuốc mà rưng rưng: “Con tao đó…” Còn mẹ thì khoe với hàng xóm cả tháng không chán.

Nhưng không, cái lần bố mẹ tự hào về mình, hóa ra… lại đến từ một cú té nhớ đời.

Hồi ấy mình vừa ra trường, xin việc mãi mới đậu chân vô làm nhân viên hợp đồng ở một công ty nhỏ. Lương ba cọc ba đồng, đi làm quần quật, tối về vẫn nợ tiền trọ. Đã vậy, còn bị sếp chửi như cơm bữa. Có hôm, bực quá, mình rủ bạn đi uống bia. Về phòng trọ, lật đật bước lên cầu thang thì… Rầm. Té lăn cù.

Sáng hôm sau, mình bắt xe về quê luôn. Về tới nhà, mặt mũi bầm tím, đầu gối rớm máu. Thấy mình lết vô sân, mẹ giật mình la lên, bố lật đật chạy ra: “Cái gì thế này con? Sao ra nông nỗi vậy?”

Mình cười gượng: “Dạ… con té. Nhưng con không bỏ việc. Con vẫn đi làm bình thường.”

Bố nhìn mình một lúc, bỗng nở nụ cười. Mẹ cũng rơm rớm nước mắt. Đêm đó, trong bữa cơm, bố đột nhiên nói to: “Giỏi đấy. Té mà vẫn đi làm, bố tự hào.”

Mình suýt sặc canh.

Thì ra bố mẹ chẳng cần gì ghê gớm. Họ chỉ cần thấy mình kiên cường. Té mà không bỏ chạy, không khóc nhè, vẫn đứng dậy đi tiếp. Vậy là bố mẹ tự hào rồi.

Thật ra, hồi trước mình có nhiều bất cập lắm. Mình hay trách bố mẹ không hiểu mình. Mình nghĩ bố mẹ không quan tâm vì chẳng bao giờ khen. Mình giấu hết mệt mỏi, giả vờ mạnh mẽ, trong khi thật sự chỉ mong được vỗ vai động viên. Nhưng giờ mình mới hiểu, cái cách bố mẹ yêu mình nó… kỳ lạ vậy. Họ thương, nhưng không nói. Họ lo, nhưng không than. Và họ chỉ cần thấy mình sống đàng hoàng, không gục ngã.

Sau lần té đó, mình cũng rút ra nhiều kinh nghiệm cá nhân. Một là đừng đi cầu thang khi đã say. Hai là đừng sợ sai, đừng sợ đau. Ba là đừng quên nói với bố mẹ những chuyện nhỏ nhỏ, cả chuyện buồn lẫn chuyện vui.

Từ đó, mỗi khi mình thấy khó khăn, mình lại nhớ đến cái bữa cơm tối hôm ấy. Mình nhận ra: mình đi làm không chỉ vì miếng cơm manh áo, mà còn vì ánh mắt tự hào của bố mẹ. Cái ánh mắt mà cả đời này mình muốn nhìn thấy hoài hoài.

Vậy nên, đừng chờ đến khi thành ông nọ bà kia rồi mới mong bố mẹ tự hào. Thật ra, chính cái cách mình vượt qua từng ngày, dù chật vật, đã là lý do rồi. Cứ sống tử tế, đứng dậy sau mỗi lần té, không than vãn, không bỏ cuộc. Thế thôi.

Giờ mỗi lần mình về quê, bố hay ngồi uống trà ngoài sân, thấy mình về là hỏi: “Công việc sao rồi? Có gì khó không?” Mình cười: “Dạ, vẫn ổn. Có té, con tự đứng dậy.” Bố lại gật gù: “Giỏi.”

Nghe mà lòng nhẹ tênh.

Vì có những thứ không cần phải hét lên, nhưng tự nhiên nó cứ… lấp lánh. Giống như cái cách bố mẹ nhìn mình vậy: nhẹ nhàng mà rạng rỡ.

Thành công đôi khi chỉ đơn giản là té đau, đứng lên, và đi tiếp. Thế là đã đủ làm rưng rưng cả một đời người.

Tác giả: truyện hư cấu

Discussion about this post

Zalo ATPSoftware Tư vấn kinh doanh Zalo ATPSoftware